0612 tự dưng
tôi buồn quá. tôi chỉ muốn hét lên rằng tôi chán ghét cái sự cô độc này! tôi không muốn một mình thêm một phút nào nữa! tôi căm thù cái cảm giác bị bỏ rơi này! tại sao? tại sao tôi bị đối xử như vậy? tôi không đáng bị vứt đi như thế này!
nằm trong khoang xe tối mịch. tôi nhớ lại những chuyến tàu ra hà nội ngày ấy. nhớ ánh mắt lưu luyến bật khóc nơi sân ga. nhớ những lần cùng nhau với tay nắm chặt lén lút trên chuyến tàu chỉ vì đứa nằm tầng trên đứa thì ở dưới.
tôi sợ mình sẽ lại yếu đuối rồi để nước mắt tuôn ra mất. trong bóng tối chỉ tôi một mình. ánh đèn đường lướt qua.