0611 chợt lướt qua

ban nãy xe trung chuyển tới đón. người ta đi ngang qua những con đường đó. nơi mà tôi từng tới đón anh. chợt tôi nhớ anh quá. tôi không rành đường ở đây nữa, loáng thoáng đâu là nhà anh, đâu là cái con ngõ nơi anh cướp đi nụ hôn đầu.
giờ anh có ổn không? tôi cũng chỉ hỏi han đôi câu từ charlotte. chẳng dám can thiệp vào cuộc sống của anh, dù đôi lúc tôi tức giận chỉ muốn anh gặp đủ thứ xui xẻo trên đời hay là chết đi cho rồi. và ngày kỉ niệm của hai đứa tôi vẫn nhớ tới anh. ngày sinh nhật anh tôi đắn đo rồi cũng nhắn cho anh một câu dù biết anh chẳng đáp lại. mong anh vẫn vui, và làm những gì anh thích.
tôi vẫn luôn âm thầm theo dõi anh. thật là vậy. dù thương dù giận anh rất nhiều. nếu có một ngày gặp lại, hai ta bỏ hết đi những hờn oán trong lòng, liệu ta có cơ hội để làm lại từ đầu? vì tôi chẳng thể quên anh được. không bao giờ.

Previous
Previous

0612 tự dưng