071 em không ngủ được

tìm lối ra mà mãi em không thấy.

em nghĩ về anh. rất nhiều.

em nhớ những đêm em không ngủ được, tỉnh dậy nhìn thấy tất anh bị tuột rồi lặng lẽ kéo lên. vì em biết nếu anh bị lạnh anh kiểu gì cũng sẽ nhõng nhẽo bắt em kéo lại. trước lúc ngủ cũng quên mang tất, toàn nửa đêm bắt em lấy tất đeo vào cho thôi.

lúc nào em cũng nhớ để một bình nước cạnh bên vì anh ngủ dậy sẽ lại khát nước. hoặc nửa đêm anh lại tỉnh. anh chả bao giờ chịu rửa cốc nước cả mà tối nào môi cũng bôi kem phể. miệng cốc lem nhem hết mà không chịu cho vào máy rửa. em lại cứ hay quên, dạo này em nhớ thay cốc liên tục thì anh lại đi mất rồi.

à nhắc chuyện kem phể, em lúc nào cũng phải bôi lại lên môi cho anh lúc anh ngủ vì em hay hôn trộm anh. phải quẹt thẳng lên môi hoặc tự bôi lên môi mình rồi hôn lại. vậy anh mới không cựa quậy quay đi nơi khác.

ngày nào em cũng phải ngủ bên trái vì giường bị hỏng, vì anh nằm ngủ chỉ bị nhún xuống tí tẹo thôi là đã khó chịu rồi. em đã nằm bên trái suốt hơn cả hơn một năm trời. vì anh hay nhõng nhẽo nằm bên phải, vì em hay ngủ muộn nên lúc nào cũng bị tranh bên đó, chỗ mà em chỉ muốn nằm vì là phía có bình đựng nước. thay khung giường thì anh cũng chuyển đi.

không biết anh có nhớ để thay bàn chải không? vì lúc nào em cũng phải im lặng thay bàn chải cho anh. anh không bao giờ nhớ cả. em mua cả bàn chải đắt tiền màu đỏ, mua cho con béo một cái lúc sinh nhật, nhớ không? chưa dám mở ra dùng mà anh ghé qua cũng mở ra dùng luôn rồi đó. tự tiện.

quần áo lúc nào em giặt cũng phải chia từng loại. vì em biết nếu đồ anh thích mà bị giặt sai cách thì anh sẽ bực mình lắm. nước giặt, nước xả vải anh có dùng loại mà em lúc nào cũng mua không? dù đắt tiền nhưng sẽ tốt hơn là dùng loại rẻ tiền rồi bị hỏng hết đồ mình thích. cả mấy năm trời rồi lúc nào đồ của ta cũng thơm một mùi, anh thích đúng không? em vẫn hay đùa anh về nhà có một hai tháng mà đã nghe mùi của người nhà nghèo rồi vì ở nhà anh không dùng chung loại nước xả vải.

chắc anh vẫn chưa biết cách dùng máy giặt đúng không? anh là thế đó, lúc nào cũng không biết dùng một thứ máy móc gì hết, vì chả bao giờ em dám cho đụng vào một cái gì cả. vì lúc nào cũng làm hỏng máy này đến máy kia. chắc anh vẫn chưa biết cách chọn chế độ giặt đồ theo loại vải đúng không? có lần em về nhà cả mấy tháng, dặn anh mà chắc anh chả nhớ nữa.

nhà mới của anh có máy rửa bát không? gần nửa năm rồi em chưa kịp hỏi nữa. em tệ thật. em biết anh ghét rửa bát lắm mà. anh nhớ không? nhớ lúc anh mới sang, ngày nào cũng nấu cái này cái kia. nhà thì bé, bồn rửa bát cũng bé tí lúc nào cũng đầy ắp đồ nhét vào máy không kịp. nhớ máy rửa bát nhà ta vừa rồi hỏng phải gọi người không? em cứ sợ hư luôn mà suýt khóc. hỏng rồi ai đứng rửa bát cho cả hai đứa đây?

bếp của anh có đủ gia vị chưa? nhà ta chắc trên trời dưới biển cái khỉ gì cũng có ở trong bếp. không thiếu một thứ gì cho anh nấu. vậy mà từ lúc đi tập anh chỉ bắt em nấu mỗi bột gia vị, muối với tiêu. ăn dở ẹc mà anh cứ gật gù đúng ý.

mỗi lần tắm anh có nhõng nhẽo gọi người khác mang đồ cho không? vì lúc nào anh cũng quên lấy đồ trước khi đi tắm cả. tắm xong thì quấn khăn đi khắp nhà ướt hết cả thảm, em dặn cả trăm lần cũng quên. thảm lau trong nhà tắm thì có mà chả bao giờ nhớ để lau chân cả. bồn rửa mặt em dặn dò tỉ lần cũng hay quên lau khô mỗi lần rửa mặt, biết là ướt thì sẽ bị mốc đó mà không nhớ hả? mốc thì ai dọn đây? là em đó. đồ ngu xuẩn.

nền nhà cũng chưa bao giờ ngồi xuống kì cọ một lần. lau mỗi nền nhà bếp có vài ba mét thôi cũng kêu than rồi. hút bụi có tí tẹo một góc cũng không chịu làm. thế mà em chưa bắt anh lau dọn một lần cho nốt công, vậy mà trốn đi mất rồi không về nữa.

vẫn nhớ mỗi lần anh hát ầm ĩ cả nhà, em phải la ầm ĩ lên cho anh hát nhỏ lại. Máy tự mở đến đúng cái bài mà anh hay hát đó. “đèn đường hắt hiu gốc phố mình em. buồn ơi cớ sao vây quanh lòng em. chỉ hôm nay thôi, tôi xin nhắc lại. chỉ hôm nay thôi. hôm nay tôi buồn.”


thức khuya em lại nghĩ những thứ vớ vẩn thật. anh không về nữa mà. những năm tháng ở bên nhau em không dám nhắc lại nữa.

em sợ rồi lại khóc. vì đó là những tháng ngày em ước ao, yên bình bên nhau không một ai xen vào. bí mật bình yên nhất cả cuộc đời là ở cùng với anh. được chăm sóc cho anh từng ngày dù em lúc nào cũng cau có phàn nàn.

còn lúc này, mỗi đứa một nơi, em còn không được trở lại nhà nữa. anh có người chăm lo cho anh tốt hơn em đã làm? những người đó, có kéo tất cho anh lúc anh ngủ không? có soạn sửa cho anh một bữa cơm như em làm, nấu đúng như cách anh muốn? người ta có làm những việc nhỏ đó cho anh không, anh có còn biết là em từng làm?

hôm nay trời ở bên kia nóng lắm, hơn 40º mà. anh có đi làm cũng nhớ bôi kem chống nắng, mặc áo dài nha. ở trong nhà người ta bật điều hoà lại ốm. đi ở ngoài thì bỏng hết da. em nhớ anh.


Previous
Previous

072 nói gì bây giờ

Next
Next

070 anh à