0495 mê cung

hôm nay, đầu óc tôi trống rỗng. chẳng làm được gì. những cơn đau xuất hiện.

lái xe một mình, trời chuyển lạnh. không hiểu vì sao, tôi quyết định rẽ vào con đường đó.

đã quá lâu rồi.

một mê cung.

thật đáng buồn là tôi chẳng thế nhớ ra nổi con hẻm đó nữa.

đã quá lâu rồi.

trời tối, phố vẫn còn người.

tôi cứ đi, đi mãi. lạc vào cái mê cung ấy. gió lạnh, hoa sữa. ám ảnh.

Previous
Previous

0496 bữa ăn

Next
Next

0494 một sự khó chịu, nhưng không đáng phải để tâm