024 người ta giữ tôi lại, kim tiêm lấp ló sau cánh cửa
ngày hôm đó, tôi đã không giữ được bình tính, đầu óc như muốn nổ tung.
tim tôi loạn nhịp
mắt tôi mờ đi
tôi phải giết chết những kẻ đó
gào thét trong cơn thịnh nộ tưởng chừng sẽ
không bao giờ kết thúc
lao vội ra cửa, tôi bị người ta giữ lại
quật xuống nền nhà
tôi gào lên
như một con quái vật
đánh đập, cắn xé
tôi biết tôi không mạnh mẽ đến thế
người ta cản tôi lại, kéo lê vào phòng rồi đóng cửa lại
một người, hai người, ba người
họ giữ chặt tay tôi
“nín đi, dừng lại đi, tỉnh lại đi”
vô ích
tôi vùng vẫy, bất lực
tay tôi bắt đầu bầm tím lên vì chống đối lại
hãy để tôi giết hết chúng nó đi!
lũ đãng chết!
tôi tiếp tục gào lên trong đau đớn và thù hằn
lúc lâu sau đó tôi thấy chiếc kim tiêm lấp ló sau cánh cửa
tôi cầu xin
đừng mà, đừng đưa thứ đó đến gần tôi!
nước mắt tuôn ra
vùng vẫy
tôi đồng ý sẽ uống thuốc
dù không biết tôi sẽ ra sao nữa
người ta đem thuốc
tôi uống vội
kiệt sức ngã xuống
lần đó tôi thiếp đi
lúc tỉnh dậy, ê ẩm cả người.