0247 biết không

có một thời ngay cả nỗi đau
cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại
tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh


suốt cả ngày, lúc nào cũng nhớ nhung. giận hờn rồi lại nhớ da diết. dạo này mọi thứ im ắng quá. cuộc sống như chậm lại một nửa. nhưng bên trong tôi đâu có như vậy. ngọn lửa vẫn rực cháy hằng ngày, từng giờ từng phút. nỗi nhớ anh rạo rực, cồn cào. vì tôi chẳng đoái hoài gì ngoài anh cả. người tôi ngày ngày đợi chờ. mong lại được ở bên. thời gian cứ trôi, còn tôi vẫn vậy. ngồi một góc mà đợi. tháng tư rồi còn bao lâu nữa. ai trả lời tôi chăng?


Previous
Previous

0248 buồn ngủ

Next
Next

0246 ở nhà