0146 tôi đã đợi
hôm nay tôi đã đợi. rất lâu.
có chăng trong hàng vạn khuôn mặt đi ngang qua, có một hình bóng người mà tôi găm vào kí ức.
tôi đợi, đợi mãi. 5 giờ rồi. 5 giờ 10. 5 giờ 30.
tôi vẫn đợi. chẳng có bóng dáng ai quen thuộc cả. tôi đợi trong vô vọng.
chợt nhận ra mình thật ngu ngốc. làm gì có lần nào như vậy nữa. không bao giờ.
lần đó tôi đã bước đi không ngoảnh lại, để người với chạy theo.
tôi đã không đủ can đảm, nhưng giờ có muốn cũng đâu được nữa.
thật ngu ngốc. tôi trách mình.